SO SÁNH THỦ PHÁP NGHE CỦA SINH VIÊN VIỆT NAM CHUYÊN NGÀNH TIẾNG NHẬT BẰNG PHƯƠNG PHÁP PHÂN TÍCH NHÂN TỐ
DOI:
https://doi.org/10.56844/tckhnn.17.663Tóm tắt
Mục đích của bài báo này là tìm hiểu thủ pháp nghe của sinh viên đại học chuyên ngành tiếng Nhật và sinh viên đã tốt nghiệp, phân tích sự khác nhau giữa 2 nhóm đối tượng nhằm hỗ trợ cho việc nâng cao hiệu quả phương pháp giảng dạy kỹ năng nghe hiểu tiếng Nhật ở trường đại học của Việt Nam. Nghiên cứu dựa trên kết quả điều tra về 32 thủ pháp nghe được sinh viên năm thứ 4 chuyên tiếng Nhật và sinh viên đã tốt nghiệp đánh giá về mức độ sử dụng theo 5 cấp độ từ 1 (hoàn toàn không dùng) đến 5 (rất hay dùng). Số liệu được xử lý phân tích và kiểm chứng độ tin cậy bằng phương pháp thống kê phân tích nhân tố, phép kiểm định T (T-test), và phép phân tích phương sai. Kết quả cho thấy có sự khác biệt đáng kể về tần số sử dụng các thủ pháp nghe “Hỗ trợ”, “Văn hóa”, “Suy luận”, “Bổ sung thông tin”, “Ngữ âm và từ” giữa hai nhóm đối tượng. Đồng thời, tương quan giữa các thủ pháp nghe cũng khác nhau ở hai nhóm. Ngoài ra, kết quả phân tích cho thấy cả hai nhóm đều có xu hướng sử dụng nhiều các thủ pháp nắm nội dung hơn là các thủ pháp chú ý tới ngữ âm và từ. Trong khi sinh viên dùng nhiều thủ pháp “Văn hóa” thì sinh viên đã tốt nghiệp dùng nhiều thủ pháp “Suy luận” và thủ pháp ứng đối khi không hiểu.